thế thân từ chối chuyển chính thức

Các loại thuốc bổ sung và thay thế - Thăm dò từ Cẩm nang MSD - Phiên bản dành cho chuyên gia y tế. thuận tự nhiên Liệu pháp thuận tự nhiên bắt đầu như là một hệ thống chăm sóc sức khoẻ chính thức ở Hoa Kỳ trong những năm đầu của thập kỷ 1900. Được thành lập Nam thần "Tỏ tình hoàn mỹ" nhận cái ôm tình bạn từ "hot girl ảnh thẻ". 14/09/2022, 16:00 GMT+07:00. Vừa qua, tập 67 chương trình Tỏ tình hoàn mỹ chính thức lên sóng. Theo đó, nam chính tên Nhật Huy (24 tuổi), là một anh chàng điển trai đến từ Đà Lạt. Hiện anh đang theo học Thái độ lành mạnh là chấp nhận từ chối chính là một phần cuộc sống cũng như công nhận rằng quan trọng là tìm cách vươn lên và cố gắng lần nữa. Phần 1 Xử lý với Hậu quả Tức thì 1 Có một thời gian buồn bã hợp lý. Bạn sắp cảm thấy bực bội vì bị từ chối, cho dù đó là kịch bản bị bác bỏ, ý tưởng bị từ chối ở nơi làm việc, hay người yêu cự tuyệt. 3. Tự tin vào bản thân và câu trả lời Trong một số tình huống, sếp của bạn có thể cố gắng khiến bạn cảm thấy có lỗi hoặc đưa ra những cảnh báo nhằm nài nỉ bạn đi làm. Lúc này, bạn hãy đảm bảo rằng giọng nói của mình toát lên sự tự tin (cho dù bạn có thấy bối rối đi chăng nữa). Lược bỏ phần thưởng mục tiêu hoạt động tuần của Gia Tộc, thay vào đó là hệ thống Lương Gia Tộc. Do đó, từ 00h01 - 23h50 ngày 04/03/2013, nhân sĩ phải nhận hết tất cả các phần thưởng liên quan đến hoạt động tuần Gia Tộc. Bổn Trang sẽ từ chối giải quyết bất cứ Wie Flirtet Ein Mann Mit Einer Frau. Chương 60 Hoàn chính văn Edit + Beta Ruby - Tháng sáu trôi qua, tháng bảy đã đến. Ngày 1 tháng bảy, Hình Vân hoàn thành xong công việc, vội vàng chạy tới sân bay. Trên đường đi, Hình Vân dạt dào niềm vui. Qua hôm nay, hợp đồng của hắn và Tiết Doanh Song đã đến kỳ hạn rồi. Bản hợp đồng bắt đầu từ sự ham muốn cùng lòng vị kỷ của bản thân hắn, chính là bản hợp đồng dẫn đến sự bất bình đẳng giữa hắn và Tiết Doanh Song. Nhưng hôm nay, hợp đồng kết thúc, Tiết Doanh Song cũng có thể thật sự hoàn toàn yên tâm, cùng hắn bên nhau. Hình Vân kéo vali vào sân bay, sân bay buổi sáng đâu đâu cũng là người. Hình Vân đến nơi hẹn sẵn với Tiết Doanh Song, bắt đầu đợi. Từ trước đến nay Tiết Doanh Song là một người đúng giờ, trước giờ đều đến nơi hẹn sớm hơn, nhưng hôm nay lại tới trễ một chút. Chẳng qua Hình Vân cũng không lo lắng, bởi vì ngay cả chờ đợi cũng khiến hắn tràn đầy vui vẻ. Bởi vì người hắn đợi là Tiết Doanh Song. Nhưng mà nửa giờ sau, Tiết Doanh Song vẫn chưa tới. Hình Vân gọi điện thoại cho Tiết Doanh Song, cũng không ai bắt máy. Hay là trường học có việc gấp? Chắc là vậy rồi, Tiết Doanh Song là người vô cùng có trách nhiệm, nói không chừng nghỉ hè rồi còn phải đến trường một chuyến. Nghĩ vậy, Hình Vân gọi điện thoại cho cậu hắn. "Cậu, Doanh Song còn ở trường học sao?" "Tiết Doanh Song? Mày còn dám nhắc tới nó?" Mã Tăng Nhạc rống một tiếng, "Thằng nhóc đó hai bữa trước mới nói với tao xong, học kỳ sau chắc là không tới nữa!" "Sao thế chứ?" Hình Vân sững sờ, "Em ấy sao làm vậy được!" "Tao xạo mày sao? Cút mày!" Tiết Doanh Song vậy mà nói mình có thể không đến trường nữa... Tiết Doanh Song coi học hành như mạng sống, sao có thể nói lời như vậy? Cúp điện thoại, Hình Vân cảm thấy không bình thường, không chút suy nghĩ, lập tức gọi cho mẹ hắn. Gần như vừa gọi qua, Mã Bội Loan đã nhận máy, giống như vẫn đợi cuộc điện thoại này của hắn. "Mẹ đã làm gì với em ấy rồi?" Hình Vân lạnh lùng nói. "Mẹ đã làm gì với nó ư?" Mã Bội Loan cười, "Vậy hỏi trước nó đã làm gì với con kìa. Coi bộ dạng này của con, còn chẳng hay biết gì đúng không?" Bàn tay cầm chặt điện thoại của Hình Vân phát run. "Từ ba tháng trước, mẹ với nó đã đạt được thỏa thuận. Mẹ cho nó một nghìn vạn, để nó rời xa con, nó không suy nghĩ đã bằng lòng ngay." Mã Bội Loan cười nói, "Một kẻ xem trọng tiền tài như thế, ánh mắt con thật là tốt." "Em ấy rõ ràng rất yêu con!" "Ồ, ngay cả chuyện yêu đương, cũng là mẹ bảo nó yêu, nó mới yêu đó chứ." Mã Bội Loan vẫn còn cười, "Đừng bảo là con cho rằng nó thật lòng yêu con đó chứ? Mẹ đã sớm nói với con, người này không xứng với con." "Em ấy ở đâu?" "Nó? Mẹ cho nó tấm vé máy bay, bay sang Mỹ rồi." "..." Điện thoại bị cúp máy. Sân bay kẻ đến người đi, Hình Vân đứng trong biển người, không nhúc nhích. Tiết Doanh Song yêu hắn, rõ ràng là hắn cảm nhận được mà, Tiết Doanh Song rất yêu hắn, đó không phải là lời nói dối. Nhưng mặc dù như thế, dường như hắn vẫn bị vứt bỏ rồi. Hình Vân cười một tiếng, lại cúi đầu. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Hắn hận Tiết Doanh Song chứ? Hắn không hận, một chút cũng không. Dù sao vốn dĩ là hắn dùng tiền mua Tiết Doanh Song, cố gắng để Tiết Doanh Song thương hại hắn, cho hắn một chút xíu tình yêu, thế thôi. Đến cùng, chung quy là hắn không xứng. Hắn nhớ đến đêm nọ không nhìn thấy chú chó gỗ, Tiết Doanh Song đã nói với hắn một câu. Đúng vậy. Chó con đã từng có được chủ nhân, chó con rất thỏa mãn rồi. Chó con từ trước đến nay không một ai cần, chó con sớm đã quen với cô đơn. Cho nên không sao cả. Khó chịu rồi, thì vùi trong xó xỉnh tự liếm miệng vết thương. Vết thương sẽ đau, nhưng liếm rồi sẽ tốt thôi. Có được số tiền đó, Tiết Doanh Song có thể thoát khỏi cuộc sống trước đây, trải qua những ngày hạnh phúc. Vừa nghĩ tới Tiết Doanh Song có thể hạnh phúc, hắn lại không kiềm được nở nụ cười. Thật tốt, cuối cùng cũng có một chỗ mình có thể giúp được. Thật là tốt quá. Hình Vân đứng giữa biển người, trời cao đất rộng, lại không biết mình phải đi về đâu. * "Hình Vân!" Giọng Tiết Doanh Song vang lên, Hình Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nơi xa, Tiết Doanh Song đang thở hổn hển chạy về phía hắn. "Tiết Doanh Song?" Lúc Tiết Doanh Song chạy đến trước mặt hắn, đầu tóc rối bời, mồ hôi đầy người, chiếc áo sơ mi cũng ướt đẫm, trên khóe miệng vẫn còn vết máu chưa khô. "Hình Vân, mau! Mau giúp trả vé giúp em đi!" Tiết Doanh Song kéo Hình Vân, "Trả chậm nữa là phí hoàn vé càng bị trừ nhiều đó!" Hình Vân không hiểu lắm, chuyện gì đây? "Đừng đứng ngáo ở đó nữa, chạy mau lên!" Tiết Doanh Song vội la lên, "Em không có tiền bồi thường cho mẹ anh đâu, nhanh lên!" Hình Vân hoàn toàn không phản ứng kịp, bị Tiết Doanh Song kéo chạy, đi theo Tiết Doanh Song trả vé đi Mỹ. Nhìn thấy vé trả được rồi, Tiết Doanh Song thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng điệu vẫn xót "Phí hoàn vé sao trừ nhiều vậy nè..." "Bây giờ rốt cuộc là chuyện sao đây!" Đã lâu rồi, Hình Vân mới rống Tiết Doanh Song. Đôi mắt Hình Vân đỏ bừng, hắn nhìn Tiết Doanh Song, cơ thể không khỏi phát run. "Sao em bị thương rồi? Em giải thích rõ cho anh nghe!" "Em bị thương?" Tiết Doanh Song theo tầm mắt Hình Vân, quẹt lên khóe miệng mình, lúc này mới phát hiện có máu. Cậu nói "Lúc nãy chạy vội quá, lăn từ cầu thang xuống, không sao, chỉ ngã một cái!" "Em... Lời mẹ anh nói rốt cuộc là sao đây ? Bà ấy gạt anh?" "Không, bà ấy nói là thật." Tối hôm qua Tiết Doanh Song đã quyết định, nói thế nào cũng phải ở bên cạnh Hình Vân. Nhưng mà mới sáng sớm khi cậu ra ngoài, mới phát hiện Mã Bội Loan lại phái người ở bên ngoài coi chừng cậu. Khó khăn lắm cậu mới thoát được, mà lại gặp phải kẹt xe. Mắt thấy không còn kịp, cậu dứt khoát tự chạy bộ đến đây. Giữa đường xuống bậc thang quá gấp, cậu lăn xuống. Nhưng thật sự quá gấp rồi, cậu hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, hiểu Hình Vân đã biết rõ mọi thứ. Cậu hít sâu một hơi, đến lúc rồi. Cậu bắt lấy tay Hình Vân nói "Xin lỗi, vừa bắt đầu em cho rằng mình không xứng với anh, liền nghĩ dùng cơ hội này cho mình một lý do danh chánh ngôn thuận rời xa anh." "Nhưng chuyện em yêu anh, từ đầu tới cuối, em chưa từng lừa dối anh, mỗi một câu đều là thật lòng." Hình Vân lẳng lặng nghe. "Xuất thân của em, em không thay đổi được, nhưng em có thể thay đổi được tương lai của mình." "Em bây giờ không xứng với anh, nhưng sau này, bất kể là thạc sĩ, hay là tiến sĩ, em cũng không sót cái nào, em sẽ học lên cao hơn nữa!" "Em chính là muốn trở thành người trên người, em chính là muốn xứng đáng với anh! Em muốn khi anh nhắc tới em, chính là nhắc đến niềm kiêu hãnh của anh! Em muốn mỗi một người trông thấy em, đều biết em có tư cách để đứng bên cạnh anh! Tiết Doanh Song em nói được làm được!" Hai tay Hình Vân khẽ run lên. "Được không anh?" Giọng nói Tiết Doanh Song sục sôi đến đây lại chậm lại, cậu nhìn vào đôi mắt Hình Vân, nói khẽ, "Anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa, được không anh?" Hình Vân không nói. Tiết Doanh Song thấy phản ứng hắn như thế, ngừng lại, lại lúng túng cười một tiếng "... Nếu như anh không muốn cho em cơ hội, vậy em đi kiếm một nghìn vạn nhé? Yên tâm, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu... Em đã nghĩ kỹ rồi, một nghìn vạn đó thuộc về anh, một đồng em cũng không cần." Tiết Doanh Song nói xong, giọng nói giống như chẳng để bụng, nhưng ánh mắt của cậu chưa từng rời khỏi trên người Hình Vân. Hình Vân không nhịn được cười một tiếng "Em đi theo anh, chẳng phải là mất hết một nghìn vạn sao?" Tiết Doanh Song nói "Người làm công thì tiền gì mà không kiếm nổi, không phải một nghìn vạn thôi sao? Em muốn trở thành người xứng với anh, một nghìn vạn làm gì đặt được vào mắt?" Im lặng. Tiết Doanh Song chờ đợi nhìn Hình Vân, chỉ chờ Hình Vân đồng ý cậu. Một giây sau, Hình Vân ôm lấy cậu. "Lần này đừng vứt bỏ anh nữa, em không thể vứt bỏ anh." Hình Vân nói khẽ. "Sẽ không đâu, vĩnh viễn sẽ không." Tiết Doanh Song kiên định nói, "Em sẽ mãi mãi bảo vệ anh." Sân bay, trong biển người rộn ràng qua lại, hai người ôm nhau. Những lữ khách vội đến vội đi, như từng linh hồn giao thoa rồi lại ly biệt. Mà trong vô số người lướt qua rồi chia xa, có hai linh hồn cô độc vì nhau mà dừng lại. Trong khoảnh khắc ấy, vô số thế giới song song biến mất, chỉ còn lại giây phút này. Điện thoại Tiết Doanh Song vang lên, phát hiện chuyện không bình thường, Mã Bội Loan lập tức gọi điện thoại đến. "Cậu đâu?" Mã Bội Loan dữ tợn nói, "Cậu chạy đi đâu?" "Phu nhân, xin lỗi, tiền con không cần nữa, chuyện đó cũng bỏ đi." "Bỏ? Cậu dựa vào đâu?" Mã Bội Loan giọng chát chúa, "Lần trước cậu còn chưa trả lời tôi? Trên đời này còn bao người muốn đi theo nó, dựa vào cái gì mà cậu ở lại?" "Dựa vào người Hình Vân yêu là con!" Tiết Doanh Song kiên định nói. Cậu dựa vào cái gì để ở lại bên cạnh Hình Vân? Tiết Doanh Song suy nghĩ rất lâu, một mực suy tư về vấn đề này, cuối cùng cậu đã hiểu. Dựa vào cái gì? Dựa vào Hình Vân có thể lựa chọn trăm nghìn người trên thế giới này, mà cuối cùng anh ấy đã lựa chọn mình. Bởi vì anh ấy lựa chọn yêu mình, mình đã trở thành một trong trăm nghìn vạn, mình là độc nhất vô nhị, mình là có một không hai, mình là duy nhất trên đời. —— mà mình muốn dùng hết tất cả tình yêu để báo đáp sự lựa chọn của anh ấy. "Phu nhân, cám ơn ngài đã cho con cơ hội hiểu rõ được bản thân." Tiết Doanh Song chân thành nói, "Nếu như không có ngài, con sẽ không nghiêm túc để suy nghĩ tất cả mọi thứ, cũng sẽ không hiểu được con yêu anh ấy đến nhường nào, và anh ấy cũng yêu con đến nhường nào. Thật sự cám ơn ngài." Tiết Doanh Song nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Trong biển người, hai người tay nắm tay. Hình Vân "Đi thôi, bây giờ đi đâu?" Tiết Doanh Song "Nói thiệt là, bây giờ em chỉ muốn về nhà học bài, em còn không học bài nữa, em sợ quá muộn để đuổi kịp anh." Hình Vân "Vậy đi thôi, Song Song của chúng mình nên thi cao học vì anh rồi, bây giờ phải đọc sách. Lúc nữa mua sách tham khảo chứ?" Tiết Doanh Song "Đương nhiên là mua. Trước tiên anh hoàn vé đi, không trả nữa là trừ tiền đó!" Hình Vân "Vậy đi thôi! Đúng rồi, nếu em muốn thi nghiên cứu sinh, sách chính trị xin mẹ anh nè, em không cần tự mua." Tiết Doanh Song "Tại sao?" Hình Vân "Bởi vì bà ấy dạy Triết trong trường đại học." Tiết Doanh Song "Sao anh không nói sớm một chút! ! ! Nếu em sớm biết, đã hốt bà ấy về rồi! ! !" ... Trên đường. Tiết Doanh Song "Tụi mình có phải đã quên chuyện gì hay không?" Hình Vân "Có sao?" Tiết Doanh Song "Em nhớ ra rồi! Chết bà!" Hình Vân "Chuyện gì!" Tiết Doanh Song "Thầy Bạch còn đang đợi chúng ta!" Ở nơi xa xôi ấy, Bạch Khiêm Dịch núp trong khách sạn, chuẩn bị cho hai người một bất ngờ. Bạch Khiêm Dịch "..." * Bốn năm sau. Trong thư phòng, bàn đọc sách vẫn là hai chiếc được kê cạnh nhau. Bàn đọc sách của Tiết Doanh Song vẫn sạch sẽ ngăn nắp như trước, hai bên màn hình máy tính, dán đầy giấy ghi chú những công việc cần làm. Mà trên bàn sách Hình Vân, trước màn hình xếp đầy đủ loại chó gỗ, chó đá, còn có một chú chó vàng lóng la lóng lánh, đó là dùng số tiền đầu tiên Tiết Doanh Song kiếm được từ việc viết chương trình mua cho hắn. Trong giá sách vốn dĩ trống trơn lúc này đã bày đầy sách, mà Hình Vân cùng Tiết Doanh Song đang đứng trước giá sách. "Bây giờ anh có phải nên thi Tiến sĩ rồi nhỉ?" "Em ủng hộ anh, em biết anh muốn học tập." "Không phải chứ..." Hình Vân vươn tay lấy bằng Thạc sĩ Kinh doanh đại học A của mình bày trên giá sách, lại điều chỉnh khoảng cách, để nó đặt cạnh bằng Thạc sĩ Khoa học máy tính đại học A của Tiết Doanh Song, ở giữa còn có giấy báo nhập học hệ Tiến sĩ của đại học A, vừa khéo còn một chỗ trống. "Anh thiệt là không muốn làm luận văn tốt nghiệp nữa đâu." Hình Vân nhớ đến hình ảnh viết luận văn tốt nghiệp của mình cách đây không lâu, muốn rụng lông luôn. Năm đó Tiết Doanh Song đồng thời học lớp chính quy, vừa chuẩn bị thi cao học. Tiết Doanh Song biết Mã Bội Loan là giảng viên Triết xong, lấy tốc độ ánh sáng để hốt được gia sư môn Chính trị cho mình. Mà Bạch Khiêm Dịch cũng từ chức về nước, khoảng thời gian không làm việc giúp cậu bổ túc Anh văn. Mà bên Mã Tăng Nhạc thì khỏi phải bàn, một đống đàn anh đàn chị đàn em giúp cậu thi nghiên cứu. Dưới sự giúp đỡ của những nhà giáo nhân dân, cộng thêm sự nỗ lực ngày đêm của cậu, cậu thi một lần liền đậu nghiên cứu sinh đại học A, chính thức trở thành sinh viên ngôi trường mà cậu hằng mong ước. Mắt thấy Tiết Doanh Song càng ngày càng giỏi, mình thì càng lúc càng giống chó con trốn sau lưng bá tổng, Hình Vân không quên lời hứa của bản thân, năm ngoái cũng thi nghiên cứu sinh. Vừa làm vừa học nghiên cứu sinh, Hình Vân học muốn lên bờ xuống ruộng, một chút thời gian cũng không dám lãng phí. Thậm chí cả lúc xã giao trong nhà hàng, người khác bên cạnh uống say bét nhè, hắn cũng phải lấy điện thoại ra, lặng lẽ đọc luận văn. ... Bỗng nhiên hắn hiểu ra lúc trước tại sao Tiết Doanh Song dùng bữa với họ, đều phải lén chép ra xem. Bởi vì căn bản là sách đọc không bao giờ hết! Làm gì mà nhiều sách như vậy chứ! "Tiết Doanh Song, muốn xứng với em thật không dễ mà." Hình Vân cảm thán nói, "Bây giờ em đã bắt đầu học Tiến sĩ rồi, mà anh mới chỉ được nhiêu đó. Người khác sẽ không cảm thấy anh trèo cao em sao?" "Nói ngốc cái gì chứ." Tiết Doanh Song cười, "Em cũng là để xứng với anh, mới làm như vậy mà." Hình Vân "Thôi bỏ đi, đã đến lúc này rồi, đừng nói vấn đề gì mà xứng hay không nữa." Tiết Doanh Song "Đúng đấy, dù sao thì tụi mình là trời sinh một đôi mà." — HOÀN CHÍNH VĂN — Tác giả có lời muốn nói Tui dùng 8 tháng để kể câu chuyện này hai lần. Đã từng có được bọn họ, tui rất hài lòng. Cám ơn mọi người đã đọc đến đây, cám ơn các bạn cũng cho tui một cơ hội như vậy, để kể hết một câu chuyện. Dành tặng cho mỗi bạn đang trên con đường phấn đấu, là sự cố gắng của các bạn, đã thắp sáng thế giới này. Hẹn gặp lại nhé. ﹍﹍﹍ Phiên ngoại xác định là sẽ có 2 phần, một là quá trình trốn ra ngoài của Hình Vân thời trung học, coi như viết xong mối liên kết cuối cùng của Hình Vân và chó con. Một cái nữa là Tiết Doanh Song làm sao để hốt được cô dạy Triết ha. Ruby đính chính thêm là chương PN cuối cùng mẹ ruột làm thêm vào cho CP thầy Bạch nha. Ban đầu định viết đại cương như kiểu bên "Bạch nguyệt quang trở về..." nhưng mẹ ruột lỡ trượt tay viết nhiều quá, suy nghĩ một hồi quyết định cho cưỡi ngựa xem hoa PN thầy Bạch trong vòng 1 chương ~ cũng khá dài đó. Yên tâm nha, không quên phần Bạch lão sư nha quý dị. Hí hí! * ~ Ruby Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc đến đây. Trong quá trình hành văn, có sai sót gì mong các bạn góp ý chỉnh sửa nha. Yêu cả nhà! Còn mấy chương phiên ngoại nữa nha! Tên gốc Thế thân từ chối chuyển chính thức 替身拒绝转正 Hán Việt Thế thân cự tuyệt chuyển chính Tác giả Hạng Lục Qua 项绿瓜 Edit + Beta Rubybaozi Số chương 60 Chính văn + 5 PN Editor + Ảnh bìa Rubybaozi Xem truyện trên wattpad tại đây. Thể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Chủ thụ , Khế ước tình nhân , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên CP Người làm công kiên cường bất khuất Thế thân thụ x Chó con muốn có chủ nhân Tổng tài công 1. Truyện này là một bài văn mở rộng được lấy dàn ý từ bộ đại cương “Sau khi bạch nguyệt quang trở về, thế thân rơi vào nguy cơ thất nghiệp”. 2. Ai chưa xem văn đại cương cũng không ảnh hưởng gì hết. 3. “Sau khi bạch nguyệt quang trở về, thế thân rơi vào nguy cơ thất nghiệp” chỉ có từ, ai không để ý bị spoil, có thể xem thử ha. Ai không thích spoil nội dung, không đọc cũng không ảnh hưởng. Tag Tình cảm đô thị, hợp đồng yêu đương, nhân sinh miệt mài, điềm văn Nhân vật chính Hình Vân, Tiết Doanh Song ┃ Vai phụ ┃ Cái khác Một câu giới thiệu vắn tắt Nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm, nói chuyện tình cảm tổn thương tiền. Dàn ý Trở thành dân đi làm đỉnh cao!!! ——- Ngày đào hố 08/04/2021 Ngày lấp hố 02/07/2021 Truyện được đăng trên Wattpad Rubybaozi và Bản dịch là phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả. Bạn có thể xem văn đại cương Sau khi bạch nguyệt quang trở về, thế thân rơi vào nguy cơ thất nghiệp tại đây. * CHÚ Ý NHỎ Chương 64 và 65 hiện tại Ruby đang set mật khẩu. Các bạn có thể tham khảo mật khẩu tại đây. VĂN ÁN Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32 Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43 Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60 PHIÊN NGOẠI 🌵 Ngoại Truyện 1 Thiếu niên và quần hùng 🌵 Chương 61 Phần 1 🌵 Ngoại Truyện 2 Chinh phạt 🌵 Chương 62 Phần 1 Chương 63 Phần 2 Chương 64 Phần 3 🌵 Ngoại Truyện 3 Ước mơ của Bạch Khiêm Dịch 🌵 Chương 65 Phần 1 — TOÀN VĂN HOÀN — *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 48 Thảm không dám nhìn Edit + Beta Ruby - Ngày thứ ba đi làm, cuối cùng đến trưa Tiết Doanh Song không bị đuổi về nhà vì cả ngày hôm nay giáo sư Mã chưa đến văn hôm trước Tiết Doanh Song vừa phải quét dọn, vừa phải soạn mục lục cho sách, mục lục thật sự soạn quá vội vậy cậu bỏ ra một ngày, sắp xếp lại sách vở từ sau lúc giáo sư Mã đi làm, Tiết Doanh Song đã soạn xong mục lục một lần Doanh Song cầm tài liệu được soạn thảo lại, tiến lên "Thầy, em đã làm lại mục lục, có nhiều chỗ muốn xác nhận với ngài..." Giáo sư Mã không thèm nhìn tới, nói "Lấy thùng giấy đựng sách? Coi được hả?" Giáo sư Mã đang nói, Tiết Doanh Song bèn nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên cạnh thấy mấy sinh viên đang góp sức khiêng một tủ sách vào cửa, giáo sư Mã đi lên, chỉ huy "Để đây! Nhẹ chút! Tục tằn thô bạo!" Giáo sư Mã nói xong quay đầu trừng Tiết Doanh Song "Còn không mau chuyển mấy cái thùng rách của mày sang một bên!" "Vâng!" Tiết Doanh Song vội vàng đi lên, di chuyển toàn bộ những thùng giấy được chất ngay ngắn bên vách tường giờ sau, giá sách mới vào chỗ, sách ban đầu được đặt trong thùng, cũng được dời toàn bộ đến giá sư Mã nhìn phòng làm việc lại thay đổi một diện mạo mới, hài lòng "Hừ hừ" hai liếc Tiết Doanh Song, quan sát phản ứng Tiết Doanh biết rằng, giá sách mới được mang đến, sách vở được sắp xếp lại lần nữa, đại biểu cho toàn bộ công việc mà Tiết Doanh Song làm hai ngày nay là uổng muốn nhìn thử Tiết Doanh Song sẽ phản ứng thế nào, chuẩn bị nhìn Tiết Doanh Song lộ ra một chút không kiên nhẫn, thì sẽ giáo huấn tên nhóc này một mà ông nhìn sang, chỉ thấy Tiết Doanh Song vẫn cười hì hì, dường như không bị ảnh hưởng chút Doanh Song tháo thùng giấy không ra gấp lại, dọn ra bên ngoài, tiếp đó lại chạy tới "Thầy, vậy em soạn mục lục lại lần nữa được chứ? Lúc trước em đã nhập thông tin sách rồi, sắp xếp lại lần nữa, rất nhanh là xong." Bất kể làm thế nào, Tiết Doanh Song vẫn là dáng vẻ tràn đầy hăng hái, giáo sư Mã lần này cũng không biết phải làm gì tức giận nói "Đợi lát rồi làm, có mấy cuốn sách tao không cần nữa, có mấy cuốn cần sắp xếp lại, đợi làm xong mấy thứ này, mày lại đi làm cái mục lục nhỏ của mày." Tiết Doanh Song "Được!" Không thể không nói, mục lục của Tiết Doanh Song vẫn là có công sư Mã đối chiếu mục lục, khoanh tròn một số sách cần loại bỏ, bảo Tiết Doanh Song lấy chúng từ giá sách sư Mã lại sắp xếp lại bảng phân loại do Tiết Doanh Song thực hiện, trên miệng ông càm ràm "Làm phân loại quái quỷ gì không biết, phân linh ta linh tinh, đã đọc sách chưa vậy?", trên tay lướt lướt vài nét bút, sửa đổi nội dung."Cầm lấy, sắp lại." "Được!" Sau khi phân loại lần nữa, Tiết Doanh Song lại tốn một ngày để sắp xếp xếp xong, phòng làm việc lại càng có trật tự hơn so với lần đầu tiên thu dọn cách đây hai thành quả trước mắt, Tiết Doanh Song rất có cảm giác thành nhìn thời gian cũng gần đến giờ rồi, chuẩn bị tan việc. Bỗng nhiên, cậu phát hiện trên bàn nhỏ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện chiếc hộp giữ nhiệt mà hôm đó cậu để bước lên phía trước, nhẹ nhàng xách trống trơn! Cậu nhìn giáo sư Mã đang ngồi đọc sách trước bàn làm việc, cẩn thận hỏi "Thầy, mùi vị lê hấp đường phèn được chứ?" Giáo sư Mã không để ý tới cậu, vài giây sau, sau quyển sách mới truyền đến giọng nói trầm thấp của giáo sư Mã "Thiếu ngọt." Tiết Doanh Song mừng rỡ "Vậy lần sau em làm ngọt một chút!" Tiết Doanh Song phấn khởi bừng bừng mà Doanh Song đi rồi, giáo sư Mã để sách xuống, vẻ mặt xem chuyện vậy cũng vui được, thật không có tiền đồ! * Từ sau khi ra ngoài làm việc, mỗi ngày Tiết Doanh Song tan việc đều muốn trò chuyện cùng Hình Vân một hồi, chủ đề của hai người còn nhiều hơn cả lúc Doanh Song kể chuyện hôm nay thay giá sách cho Hình Vân nghe, Hình Vân nghe xong trực tiếp nhíu mày "Vậy công việc hai ngày nay em làm không phải phí công sao?" Tiết Doanh Song "Cũng không hoàn toàn vô ích, sau đó vẫn có công dụng không nữa coi như vô ích thiệt đi, vậy cũng không sao." Hình Vân "Em không tiếc à?" Tiết Doanh Song "Tại sao phải tiếc? Cũng không phải không được lãnh lương." Hình Vân "..." Hình Vân cảm thấy con người Tiết Doanh Song thật thú vị, vừa có thể toàn tâm toàn ý mà nỗ lực, nhưng đồng thời lại vô cùng yêu tiền, quả thực là một người vừa có lý tưởng lại vừa thực tế."Cũng đến giờ rồi, tôi phải học bài đây." Tiết Doanh Song làm việc thì làm việc, học hành cũng không bị sa sút, tán gẫu một hồi, liền vào phòng học thật Hình Vân còn muốn trò chuyện thêm với cậu, nhưng cũng không dám làm phiền việc học của cậu, suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi điện thoại cho Bạch Khiêm Dịch."Gì đấy?" Đầu bên kia điện thoại, âm thanh Bạch Khiêm Dịch mơ hồ không rõ, "Tiết Doanh Song đâu?" "Học bài rồi." Hình Vân hỏi, "Cậu vừa ngủ dậy?" "Hôm qua bận đến ba giờ mới ngủ, mệt chết được...!thôi bỏ đi, tôi dậy rồi." Bạch Khiêm Dịch giữ vững tinh thần, "Gần đây cậu và cậu ấy tiến triển sao rồi?" "Không có tiến triển gì lớn, chỉ là trò chuyện thường xuyên hơn." "Quả nhiên." Chuyện Hình Vân muốn tỏ tình với Tiết Doanh Song, Bạch Khiêm Dịch sớm đã biết, cũng vẫn luôn chờ tin tốt lành từ Hình đó y không đợi được tin tức của Hình Vân, trong lòng biết chuyện chắc là không thành cũng không dám lập tức truy hỏi, một mực đợi đến trước lúc này, đoán là tâm tình Hình Vân đã bình phục, mới tán gẫu chuyện này cùng Hình Khiêm Dịch "Hôm đó lúc cậu ấy đi thi, tôi đã từng nói với cậu rồi, đừng tự tin như vậy, người ta cũng đâu phải không thích cậu không được xem, bây giờ biến thành như vậy, tôi thấy cậu thì không được rồi." Hình Vân "Tôi biết." Bạch Khiêm Dịch "Biết thì triển khai thế tiến công đi!" Trước đây Hình Vân tán gẫu cùng Bạch Khiêm Dịch, luôn tán gẫu mấy chủ đề tình yêu trai gái, nói tràng giang đại hải, bây giờ cuối cùng đã có chút chủ đề đúng đắn, Hình Vân phát hiện lời Bạch Khiêm Dịch thật đúng là không Khiêm Dịch "Tính tình Tiết Doanh Song tốt chứ?" Hình Vân "Đương nhiên." Bạch Khiêm Dịch "Lớn lên dễ nhìn chứ." Hình Vân "Quả thực là nam minh tinh." Bạch Khiêm Dịch "Vậy cậu còn đợi cái gì? Cậu để cậu ấy lên đại học rồi, khẳng định chưa mấy ngày là một đống người dòm ngó cậu ấy với đám người trẻ tuổi đó, cậu ngoại trừ có tiền, có khuôn mặt, có vóc dáng, cậu còn có cái gì có thể so sánh với người khác hả?" Hình Vân "Không phải tôi đang cố gắng đó sao!" Bạch Khiêm Dịch "Cậu dọn cái điệu bộ tổng tài của cậu đi giùm đi, cái mode đó đã ăn hết ngon rồi, bây giờ thịnh hành là mẫu hình chó con làm cho người ta yêu mến." Sau khi trò chuyện kết thúc, Hình Vân đứng dậy đi vào nhà Bạch Khiêm Dịch nói rất có lý, nhưng hắn vẫn không dự định làm như con gì chứ? Hắn không trước Tiết Doanh Song chỉ dùng sự dịu dàng của mình để chinh phục hắn, bây giờ hắn cũng muốn dùng sự trưởng thành và quan tâm của mình, để Tiết Doanh Song nhìn thấy sự thay đổi của hắn! Một tiếng sau, Hình Vân hưng phấn xông vào phòng Tiết Doanh Song."Tiết Doanh Song!" Tiết Doanh Song đang đọc sách, ngẩng đầu thấy hắn đến, lộ vẻ sửng Vân thấy phản ứng của cậu, biết chắc là cậu đang vui Vân đặt dĩa cầm trên tay xuống trước mặt Tiết Doanh Song, cười nói "Mau ăn, tôi gọt hoa quả cho em nè." Tiết Doanh Song "..." Hình Vân "Mau ăn đi, mới gọt xong đó." Tiết Doanh Song "...!Được." Hình Vân "Ăn ngon chứ?" Tiết Doanh Song "Ngon...!Ngon vô cùng..." Hình Vân "Vậy là tốt!" Thấy Tiết Doanh Song ăn hoa quả mình đích thân chuẩn bị, Hình Vân hài nhiên, bày ra sự trưởng thành và tài giỏi của bản thân, mới là phương pháp chính xác nhất."Không làm phiền em học bài nữa, " Hình Vân lại thể hiện sự quan tâm của mình, "Ngủ ngon." Hình Vân đi rồi, Tiết Doanh Song vẫn chưa hết hoảng hồn, run lên vài nãy cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Hình Vân, suýt nữa bị dọa chết đó, nửa khuôn mặt của Hình Vân còn dính một vết đỏ chưa khô, trên áo sơ mi trắng cũng lốm đốm chấm chỉ như thế, một tay Hình Vân cầm con dao chặt thịt chà bá lửa, chất lỏng màu đỏ trên mũi dao liên tục xuống nhỏ, tay kia thì cầm dĩa nhỏ, trên dĩa nhỏ là một thứ gì đó huyết nhục mơ như boss phản diện vừa giết người moi tim Vân muốn cậu ăn hết, căn bản là cậu không dám nhìn con dao bự của Hình Vân lóe sáng lên, đố cậu dám không rồi, cậu mới nhận ra được cái cục máu chảy đầm đìa đó, hoá ra là mấy miếng thanh long bị cắt nát không cách nào tưởng tượng nổi, lúc sinh thời mấy quả thanh long đó rốt cuộc đã gặp phải điều gì, mà lại biến thành bộ dạng như thảm thương.* Thu dọn xong phòng làm việc, mấy ngày tiếp theo, Tiết Doanh Song vẫn làm việc lặt tuần sau, cuối cùng Tiết Doanh Song đã nghênh đón nhiệm vụ mới của mình."Sửa PPT này lại." Giáo sư Mã ném cho Tiết Doanh Song một cái giảng sắp đến rồi, mấy ngày qua giáo sư Mã đều đang sắp xếp lại phần mềm học tập cho học kỳ rằng ông đã đứng lớp được mấy chục năm, nhưng mỗi học kỳ ông đều đổi mới nội dung dạy học, điều chỉnh một phen, lại đổi mới tài liệu học công việc ông giao cho Tiết Doanh Song lúc này, chính là bước làm đẹp và điều chỉnh cuối cùng cho PPT dạy dù Tiết Doanh Song học lớp online từng xem không ít PPT, nhưng chưa tự mình bắt tay vào làm bao này cậu vừa mở tài liệu ra, nhìn nội dung vốn dĩ là giấy trắng mực đen, thoáng cái đau cả đầu làm từ đâu đây? Cậu nhấn bậy nhấn bạ, cuối cùng cũng tìm thấy mẫu thiết kế đi kèm trong phần mềm, lập tức thở phào nhẹ chọn một mẫu phù hợp, điều chỉnh phông chữ, sắp xếp chữ, rất nhanh đã hoàn thành được một thao tác những file khác y như mẫu đã làm, khoảng chưa đến một tiếng đã điều chỉnh xong tài liệu, trả USB lại cho Mã giáo sư Mã nhíu mày "Nhanh như vậy?" Tiết Doanh Song "Mỗi tài liệu đã chỉnh xong." Mấy ngày qua Tiết Doanh Song làm việc không có chỗ nào chê được, đã mấy ngày giáo sư Mã không được mắng người Doanh Song nói như vậy, giáo sư Mã cũng không nói thêm gì, ông chỉ lấy USB, cắm vào máy tính, kiểm tra ngay lập chưa đến một phút, nét mặt ông liền thay đổi."Mày đang lừa gạt thầy đúng không!" Giáo sư Mã cáu kỉnh Doanh Song hết hồn, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lắc đầu."Nếu như tao muốn làm kiểu vậy, còn cần tìm mày làm gì?" Giáo sư Mã nói, "Tùy tiện lấy mấy thứ này đi báo cáo kết quả, cái này là thái độ làm việc của mày?" Đã vài ngày giáo sư Mã chưa mắng người, lần này vừa mắng người phải vô cùng dữ trợn mắt "Chỉ tốn tâm tư vào chuyện không đâu, chuyện thật sự nên làm thì làm ba bảy hai mốt! Sao nào, mày dự định cả đời quét dọn pha trà à?" Tiết Doanh Song lắc đầu."Hay là mày chỉ biết quét dọn pha trà?" Tiết Doanh Song vẫn lắc đầu."Lại còn để thầy thấy mày thừa nước đục thả câu lần nào nữa, thì mày không cần đến nữa ha!" Giáo sư Mã rút USB, ném vào Tiết Doanh Song, "Cút!" * Lần đầu tiên kể từ khi làm việc, Tiết Doanh Song cụp đuôi đi nay đúng lúc là Tết Nguyên Tiêu, Hình Vân đã hẹn nấu bánh trôi cùng Tiết Doanh Vân chờ mong ngày hôm nay đã lâu, vì thế còn đặc biệt tan ca là hắn không ngờ rằng, hắn vừa về đến nhà đã nhìn thấy Tiết Doanh Song mặt mày chán nản ngồi trên ghế sô biết Tiết Doanh Song đã lâu như vậy, Hình Vân chưa từng thấy bộ dạng Tiết Doanh Song như tâm Tiết Doanh Song mạnh mẽ đến nỗi suýt nữa có thể nói là khác người luôn rồi, trước đây lúc hắn cố tình gây sự với Tiết Doanh Song, nhiều lắm thì Tiết Doanh Song lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng không mất tinh thần như lúc này."Em sao vậy?" Hình Vân khẩn trương, vội vàng đi tới."Hình Vân, " Tiết Doanh Song thấp giọng nói, "Tôi thật là quá kém cỏi, tôi còn lừa gạt thầy nữa." Sau khi Tiết Doanh Song bị đuổi về nhà, vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai ở phải cậu đã dùng bản mẫu, không phải đã điều chỉnh từ ngữ hay sao? Mãi cho đến khi cậu lên mạng tìm được bài dạy PPT mà trước đây thầy Mã dạy, cậu mới phát hiện mình đã làm được chuyện tốt gì. Bài PPT trước đó, mỗi file được thiết kế xinh xẻo đẹp mắt, phối màu hài hòa, còn có đủ loại tranh minh hoạ phù hợp chủ điểm là, những PPT đó không chỉ đẹp mắt, mà còn thêm nhiều biểu đồ, đồ thị khác nhau, khiến cho nội dung vô cùng rõ ràng, ngay cả Tiết Doanh Song cũng có thể nhìn ra, những PPT mà Tiết Doanh Song làm không hề có mỹ cảm thì không đề cập đến nữa, nội dung bên trong càng qua quýt lỗ mãng, giáo sư Mã cho cậu cái gì, thì cậu bỏ vào hết cái với những tác phẩm tốn toàn bộ tâm tư khéo léo, tác phẩm của cậu vừa nhìn là biết làm không để tâm gì cả, lần này Tiết Doanh Song cuối cùng cũng hiểu tại sao giáo sư Mã lại nổi trận lôi đình rồi."Ôi..." Tiết Doanh Song thở dài nằng nề, "Tôi quá tệ rồi." "Nói lời ngốc gì chứ, " Hình Vân nói, "Em không có kinh nghiệm, làm ra như vậy rất bình thường." "So với người khác, quá xấu thiệt luôn." Tiết Doanh Song lắc đầu."Không sao cả, ai làm lần đầu cũng sẽ làm thành như vậy, trước đây tôi cũng như vậy mà." Hình Vân nói."Thật hả?" Tiết Doanh Song bán tín bán nghi."Đương nhiên rồi." Hình Vân nói, móc máy tính từ cặp làm việc ra, rồi lại mở một file ppt, "Em xem, đây là lúc tôi năm 1 làm đó." Dứt lời Hình Vân lại mở một file khác "Đây là tôi làm hồi năm 4, có phải khác rất nhiều hay không?" Quả nhiên, hai file PPT khác biệt quá nhiều, cái trước qua quýt lỗ mãng, cái sau tiến bộ rõ Vân an ủi "Ngày mai Chủ nhật, tôi cùng làm với em." Nghe thế, Tiết Doanh Song cũng coi như vực dậy tinh thần Vân lại nói "Đi nào, đi nấu bánh trôi, tôi đoán em lại cả ngày không ăn gì rồi." * Cái hai người gọi là bánh trôi, là từ cục mochi* bắt đầu nặn bánh trôi.~ kiểu như làm bột gạo nếp được chế biến sẵn thành từng viên mochi á Tiết Doanh Song mua mochi, lại tự mình làm nhân vừng và nhân thịt, chuẩn bị gói bánh trôi thành hai loại nhân mặn ngoại trừ gói nhân bánh ra, bọn họ còn dự định nặn chút bánh trôi nhỏ, cho thêm vào chè trôi nước đậu Vân nặn bánh trôi tay chân vụng về, trôi nước không phải lớn nhỏ không đều, thì là nhân bánh từ đít chảy ra, xếp cùng một chỗ, thành một đám bại binh nghiêng vó ngã Vân gói được mấy cái, từ bỏ nhìn Tiết Doanh Song vẫn còn hơi buồn buồn, không thích nói chuyện, bèn dứt khoát tóm cục mochi qua, bắt đầu nặn chó nặn mấy con chó xấu ngốc nghếch, thiếu tay thiếu chân, xếp đám chó xấu ra trước mặt Tiết Doanh Song, rồi lại nói với Tiết Doanh Song "Em đừng tự trách, có đôi khi làm PPT còn phải dựa vào thiên phú nghệ thuật nữa, tài năng nghệ thuật của em có thể kém hơn tôi sao?" "Em xem nè, xấu hay không?" Hình Vân chỉ vào một cục mochi nhỏ trên bàn, "Con chó này còn xấu hơn mấy con kia nữa, đứng cũng không thẳng, tứ chi bại liệt mệt mỏi, cái mặt dung tục, vừa nhìn là biết cái thứ không có tiền đồ làm ra thứ này, vừa nhìn là biết rõ không có mỹ cảm." Hình Vân nói như vậy, là để chứng minh tài năng nghệ thuật của mình vô cùng thê mà hắn nói xong, lại thấy Tiết Doanh Song vẻ mặt bị đả Vân "Làm sao vậy?" Tiết Doanh Song "...!Đó là của tôi nặn." Hình Vân "!" Hình Vân hết hồn, lúc này mới phát hiện Tiết Doanh Song cũng đang dùng mochi để nặn mấy thứ đồ Doanh Song cũng đang nặn mấy món đồ chơi nhỏ kỳ quái, Hình Vân nhầm lẫn những món đồ chơi nhỏ đó với con chó xấu của mình rồi!! Nhất thời Hình Vân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác "Kỳ thật cũng rất đáng yêu...!Em nặn gì vậy?" Tiết Doanh Song "...!Anh đó." Trong nhà bếp, mây mù thảm đạm.~ * Chú thíchChè bánh trôi đậu đỏ. Chương 39 Thầy "hụt" Edit + Beta Ruby - An Phó ngồi xuống, vừa khéo ngồi ngay đối diện Tiết Doanh Song. Gã nhìn Tiết Doanh Song, bỗng chốc càng cười tươi rói, nói "Lần trước cũng gặp vị tiên sinh này, lần đó Hình Vân vẫn chưa giới thiệu em cho tôi biết nha, em là...?" "Chào ngài, tôi là trợ lý của Hình Vân." Vừa xuất hiện người ngoài, Tiết Doanh Song lập tức trở lại bình thường, kéo tay áo xuống lễ phép bắt tay cùng An Phó. An Phó chào hỏi Tiết Doanh Song xong, bèn chuyển đề tài, quay sang Bạch Khiêm Dịch. Gã cười nói "Cậu đang nghỉ lễ Giáng sinh à? Về khi nào thế? Có rảnh thì cùng đi chơi nhé?" Bạch Khiêm Dịch ghét nhất là người khác hỏi về công việc của y, nhưng cũng không lộ ra nụ cười lúng túng và mất đi sự lễ độ, đáp "Ở trong nước cũng có chút việc, khá là bận." Lời này của Bạch Khiêm Dịch rõ ràng chính là có ý từ chối khéo lời mời, nhưng An Phó lập tức lại hỏi "Công việc gì?" Bạch Khiêm Dịch đành phải nói "Giúp Hình Vân xử lý một số công việc pháp lý." An Phó cười nói "Vậy khi nào cậu xử lý giúp tôi?" Bạch Khiêm Dịch cũng cười "Khi nào cậu bị kiện, tôi sẽ là người đầu tiên trở thành luật sư của cậu." Tiết Doanh Song bên cạnh nghe mấy câu này xong, hiểu đại khái tại sao vừa rồi sắc mặt của Hình Vân và Bạch Khiêm Dịch lại trở nên như vậy. Người tên An Phó này đấy à, bạn có thể nói gã nói chuyện không cần não, nhưng nhìn cái bản mặt ung dung kia kìa, là biết ngay mỗi một câu mà gã nói ra, là phải cân nhắc rồi mới nói được, gã chính là muốn dùng từng câu từng chữ giẫm chính xác vào nơi mà khiến người ta khó chịu nhất. Mà loại người này phiền nhất chính là, nếu như bạn phản bác lại với gã, thì sẽ bị gã đáp lại một câu cửa miệng "Tôi giỡn ấy mà" thế này nè. Nhân viên phục vụ liên tiếp mang thức ăn lên, trước mặt mỗi người bày đủ loại dĩa lớn dĩa bé, chỉ duy nhất An Phó không có, Hình Vân không có ý định mời gã ăn cơm, gã cũng không thấy ngại, tiếp tục ngồi đó nói xàm, trò chuyện về công việc cùng Hình Vân, Bạch Khiêm Dịch. Tiết Doanh Song ngược lại không bởi vì sự tồn tại của An Phó mà ảnh hưởng tâm tình, dù sao An Phó cũng đâu trả tiền cho cậu, cũng không có ý định dạy cậu cái gì, tồn tại hay không đối với cậu mà nói cũng chả khác gì nhau. Tiết Doanh Song dùng bữa, lại lặng lẽ kéo tay áo, len lén học từ vựng. Lúc này nhân viên phục vụ mang một dĩa tôm lên, ba người mỗi người một dĩa. Ngoài ra, dĩa của hai người vừa khéo đều ở sát bên cạnh Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song liền thuận tay lột giúp bọn họ. An Phó thấy cảnh này, cười nói "Hình Vân, trợ lý của cậu phục vụ thật chu đáo nha." Hình Vân thản nhiên nói "Vì vậy tôi rất biết ơn em ấy." Ngay lúc này, điện thoại Hình Vân vang lên. Hình Vân liếc nhìn, nói "Có chút việc, tôi đi nghe điện thoại." Hình Vân nói xong đi ra bên ngoài nhà hàng nghe điện thoại, An Phó liếc nhìn bóng lưng Hình Vân, lại quay đầu nhìn Bạch Khiêm Dịch và Tiết Doanh Song. Gã nói với Tiết Doanh Song "Trợ lý, em muốn nghe drama của ông chủ hồi cấp 3 hay không?" Tiết Doanh Song "Không muốn." An Phó sững sờ, không ngờ Tiết Doanh Song sẽ từ chối dứt khoát như vậy. Nhưng gã lập tức lại giống như không nghe thấy, tự động nói tiếp "Hồi cấp 3 á, thật đúng là không nhìn ra Hình Vân sau này sẽ trở thành ông chủ nha." Bạch Khiêm Dịch ngắt lời gã "Chuyện cũ thì đừng nhắc lại." "Khi đó thấy dáng người hắn không cao, mặt mũi cũng rất là này nọ." An Phó thở dài. "Con người dù sao vẫn sẽ thay đổi, qua vài năm nữa, Hình tổng nhất định càng đẹp trai hơn bây giờ." Tiết Doanh Song cũng thở dài. An Phó nhíu mày, không ngờ Tiết Doanh Song vẫn luôn im lặng lại đáp lời. Mà Tiết Doanh Song là nghĩ như vầy nè, những chuyện khác thì tui mặc kệ, nhưng danh dự của ông chủ vẫn phải bảo vệ nha. An Phó "Trước kia hắn cũng không thích nói chuyện, vô lớp học như là không có người này vậy. Em nói coi có lạ hay không?" Tiết Doanh Song "Hoá ra thói quen tốt nói ít làm nhiều của Hình tổng, đã được bồi dưỡng từ nhỏ rồi, rất giỏi." An Phó "Làm nhiều hồi nào? Ba ngày hai bữa lại xin nghỉ không đi học." Tiết Doanh Song "Không đến trường mà anh ấy còn thi đậu được đại học tốt như vậy, thật đúng là thông minh." An Phó "Lạ nhất chính là, cứ mặc bộ đồng phục dài tay..." Bạch Khiêm Dịch nghe thế, quay đầu trừng An Phó. Tiết Doanh Song lại đáp lời trước "Thảo nào mọi người cứ khen làn da anh ấy trắng, sau này tôi cũng phải học hỏi anh ấy." An Phó im lặng nhìn Tiết Doanh Song, cười khẽ một tiếng "Dù sao tôi cho rằng hồi cấp 3 hắn chính là một kẻ lập dị, làm việc cũng rất ngốc." Hình Vân nghe điện thoại xong trở về, vừa lúc nghe được lời giễu cợt cuối cùng của An Phó. Hắn đứng sau tấm bình phong, khuôn mặt nhất thời chùng xuống. Nhưng mà ngay sau đó, hắn nghe thấy câu trả lời của Tiết Doanh Song. Tiết Doanh Song nói "Nhưng mà, người ngốc như thế, ngày nay có thể điều hành một sự nghiệp như vậy, thật sự là chuyện rất cừ, tôi rất khâm phục Hình tổng ." Vẻ mặt Hình Vân lập tức nhu hòa lại, cười khẽ. Hình Vân đi ra bình phong, trở lại chỗ ngồi, cười nói "Ngại quá, đi lâu như vậy, các cậu hàn huyên tới đâu rồi?" An Phó không biết làm sao, nói "Trợ lý cậu mời về giỏi thật nha, quả nhiên đãi ngộ của ông chủ lớn thật khác. Nào như tôi, chỉ có thể thành thật làm một lập trình viên..." Tiết Doanh Song cả người chấn động. Lập trình viên? Trong nháy mắt, Hình Vân cũng quay đầu nhìn Tiết Doanh Song, chỉ sợ Tiết Doanh Song lập tức móc giáo trình trong ba lô ra, chạy theo An Phó bắt đầu "Thầy An ơi, em có chỗ này không hiểu, thầy có thể dạy em hay không?" Phải biết rằng, người gặp ai cũng kêu "thầy" như Tiết Doanh Song, thật đúng là làm được chuyện này! Hình Vân chỉ thấy Tiết Doanh Song run tay, từ từ đưa tay vào túi. Mắt thấy đầu ngón tay Tiết Doanh Song sắp đụng tới ba lô, nhưng phút chót, đầu ngón tay cậu run lên, thu tay về. Tiết Doanh Song cầm chặt quần, cậu nhịn! Vì mặt mũi của Hình Vân, cậu nhịn! Tiết Doanh Song ngẩng đầu, ném về phía Hình Vân một ánh mắt đau thương mà kiên định. Cậu vì Hình Vân, chống cự lại sự cám dỗ khó khăn nhất trên thế gian. Hình Vân suýt nữa ứa nước mắt. Phải thưởng, nhân viên tốt như vậy không thưởng nóng sao chịu nổi. * Tiết Doanh Song nhịn được, nhưng Tiết Doanh Song rất đau khổ. Một lập trình viên! Một lập trình viên sờ sờ ra đó! Chuyên ngành cậu dự thi là ngành công nghệ thông tin, cậu có rất nhiều câu hỏi về ngôn ngữ lập trình muốn hỏi! Sách ở ngay trong túi, lúc nào cũng có thể moi ra! Nhưng cậu là người có nguyên tắc. Mặc dù cậu "ai cũng gọi là thầy", mà An Phó nói xấu thầy Hình, nên cậu phải nhịn! Tiết Doanh Song đau khổ quá chừng, cuối cùng mượn cớ đi toilet. Trong toilet, Tiết Doanh Song rửa mặt hòng áp chế xuống dục vọng của mình. Lúc ngẩng đầu, chỉ thấy trong gương, An Phó đứng ngay sau cậu. Mình khát vọng học tập đến nỗi xuất hiện ảo ảnh luôn rồi! Tiết Doanh Song hết hồn, quay đầu lại, phát hiện thiệt là An Phó, lập tức quay đầu, không muốn nhìn An Phó, chỉ sợ mình nhìn thêm vài cái, sẽ làm ra chuyện hối hận. Cậu chuẩn bị trở về sảnh ăn, nhưng An Phó lại vươn tay cản lại, chặn đường Tiết Doanh Song. Tiết Doanh Song "An tiên sinh, tôi phải trở về." An Phó cười nói "Không vội, tâm sự với tôi nào." Tiết Doanh Song không nói chuyện. An Phó "Em làm trợ lý thiệt có tâm nha, biết suy nghĩ thay ông chủ." Tiết Doanh Song thấp giọng nói "Đó là đương nhiên." An Phó "Nhưng tôi thấy trợ lý bình thường không phải như thế. Để tôi đoán thử nha... Đừng nói là em ôm suy nghĩ gì khác với Hình Vân đó chứ?" Tiết Doanh Song ngẩng đầu nhìn An Phó, ánh mắt dao động. "Tôi đoán đúng?" Tiết Doanh Song chuyển tầm mắt. An Phó lộ ra vẻ mặt thích hít drama không chê chuyện lớn, cười "Vậy em biết quan hệ của Hình Vân và Bạch Khiêm Dịch chứ?" Tiết Doanh Song lắc đầu, chỉ muốn để gã đừng nói nhảm nữa, cậu sắp không nhịn nổi rồi. "Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch từ hồi cấp 3 đã rất thân nhau rồi, khi đó Hình Vân còn ở nhà Bạch Khiêm Dịch một thời gian nữa." An Phó nói, "Em biết không?" Tiết Doanh Song mệt mỏi lắc đầu, cậu chỉ biết mình thật muốn hỏi bài tập. "Em không giống với Bạch Khiêm Dịch, muốn nghe hắn đã làm cho Bạch Khiêm Dịch điều gì chứ?" Tiết Doanh Song vẫn lắc đầu, cậu chỉ muốn nghe giảng bài. Trên mặt Tiết Doanh Song còn dính nước, giống như vừa khóc một trận. Thú vui lớn nhất của người tên An Phó này, chính là thích hóng drama người khác, hôm nay phản ứng Tiết Doanh Song lớn như vậy, cả người gã sướng ghê nơi. "Lần đầu tiên gặp em, đã cảm thấy em có chút giống Bạch Khiêm Dịch." An Phó cười nói, "Chẳng qua rất nhiều chuyện không phải dựa vào gương mặt là được, tôi nghĩ chính em cũng rõ. Em sao bằng Bạch Khiêm Dịch? Em có thể giúp đỡ gì cho Hình Vân?" Tiết Doanh Song nghe thế, trong lòng thắt lại. Gã thật là nhạy bén nha! Sao chuyện gì cũng biết vậy! Viết code nhất định rất cừ nha! An Phó lại bắt đầu lải nhải mấy chuyện trước đây của Hình Vân, gã thấy Tiết Doanh Song cúi đầu không nói một câu, khoái cảm trong bụng như thủy triều dâng lên. Tiết Doanh Song lại lặng lẽ nhìn từ vựng ghi trên cánh tay, đọc thầm trong bụng Không nghe không nghe, con rùa tụng kinh. Cuối cùng An Phó thỏa mãn rồi, gã đưa cho Tiết Doanh Song một tấm danh thiếp, nói "Nếu như Hình Vân không thể thỏa mãn được em nữa, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi." An Phó đi rồi, Tiết Doanh Song bỗng chốc mất hết sức lực, yếu ớt dựa mình vào bồn rửa mặt. An Phó nói đúng. Hình Vân quả thực không thể thỏa mãn được cậu. Dù sao Hình Vân chỉ biết có toán cao cấp. * Tiết Doanh Song vừa ra khỏi toilet, trong lối đi nhỏ liền gặp được Hình Vân. Hình Vân bước nhanh về phía trước, thấp giọng hỏi thăm "Sao đi lâu như vậy?" Tiết Doanh Song lắc đầu không nói lời nào, kiềm chế dục vọng thực sự đã vắt kiệt hết sức lực của cậu. Hình Vân nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tiết Doanh Song, đáy lòng xiết lại, không khỏi đau lòng. Nhưng hắn lập tức ý thức được phản ứng của mình, vội vàng lại áp chế cảm xúc, nói "Tôi thấy trình độ gã ta chả ra sao đâu, sau này tôi tìm cho em giáo viên giỏi hơn." Tiết Doanh Song mệt mỏi gật đầu. Hình Vân vẫn bất an, tiếp đó Tiết Doanh Song nói "Gã ta có phải đã nói gì đó với em hay không?" Tiết Doanh Song lắc đầu "Không có gì, gã nói chẳng qua mấy chuyện tôi đã biết từ lâu rồi." Tác giả Hạng Lục Qua Thể loại đam mỹ, hợp đồng tình nhân, lâu ngày sinh tình, hài hước, HE Điểm 8/10 Review Henies vừa tìm ra được một bộ truyện đam mỹ rất hay và hài hước. Đảm bảo cho mọi người an tâm lọt hố. Truyện mình sẽ review hôm nay là Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức của tác giả Lục Hạng Qua. Truyện viết về chuyện tình của cặp đôi Hình Vân- Tiết Doanh Song. Một người là tổng tài bá đạo tiền tỉ, một người là kẻ nghèo hèn không có bằng cấp 3. Tổng tài Hình Vân muốn tìm một thế thân cho mối tình đầu của mình. Bạch nguyệt quang là một người bạn cùng lớp cấp 3 của hắn. Đó là một luật sư cao lãnh, đang làm việc ở Mỹ. Hắn nhìn trúng vẻ ngoài của Tiết Doanh Song, bởi hai người có nhiều nét giống nhau. Tuy nhiên hắn lại không biết ẩn bên trong của Tiết Doanh Song lại hoàn toàn trái ngược với người trong lòng của hắn. Làm hắn xúc động muốn trả về ngay từ ngày dầu tiên tiếp xúc. Nhưng bạn thụ tự nhận vô sỉ yêu tiền Tiết Doanh Song làm sao có thể để vụt mất đống tiền trước mắt. cậu làm mọi cách lấy lòng bạn công. Không tiết công sức nấu những món hắn thích ăn. Lại còn cả gan câu luôn trái tim của tổng tài bá đạo. Đọc tới những đoạn bạn công hiểu lầm tự mình đa tình, nghĩ rằng bạn thụ đang đau khổ vì bị mình lạnh lùng mà cười muốn xỉu luôn mọi người ạ. Lúc bạch nguyệt quang trở về, tưởng đâu là một hồi gió tanh mưa máu, ai ngờ 3 người lại sống hài hòa một cách kì lạ. Các nhân vật trong truyện đều rất đáng yêu. Nội dung vui vẻ, logic mạch lạc, cốt truyện hay. Tất cả tạo nên một bộ truyện hay đáng đọc, Henies kịch liệt đề cử cho các bạn đọc giả. Truyện nằm trong danh sách truyện đam mỹ hay đáng đọc của Henies. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. 3 votes Article Rating

thế thân từ chối chuyển chính thức