lời hứa cả đời

Tin cậy và vâng lời Chúa là bí quyết để được Chúa phù hộ, dẫn dắt, được trải nghiệm một đời sống phước hạnh và đắc thắng. Như điệp khúc bài thánh ca Tin Cậy Vâng Lời, "Tin cậy vâng lời. Nào nhờ cách gì trong đời. Muốn hưởng phước thiên thượng ai ơi! Xin Yêu Tôi Bằng Cả Tình Người Tình yêu ơi, đến nữa mà chi Tình yêu ơi, đến nữa làm gì Tôi sợ rồi một ngày nào đó Tình đến rồi, tình vụt bay đi chẳng tiếc gì. Bỏ lại trong tôi từng đêm hờn giỗi Bỏ lại trong tôi nhịp bước bơ vơ Mà tình yêu chợt đến nào ngờ Sợ tình thêm một lần dang dở. Nên lòng buồn, lòng còn buồn mãi Ðâu dám mơ, mơ ước trong đời Ông Park đã hoàn thành mục tiêu đưa ra trước khi bóng lăn cùng lời khẳng định: "Chưa ai chắc suất dự AFF Cup 2022. Tất cả cầu thủ phải cạnh tranh sòng phẳng". Sự nhắc nhở của thầy Hàn cũng đồng nghĩa với việc ông muốn thay đổi thói quen "đóng khung" đội tuyển Vĩnh viễn, có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể nào thực hiện được. Đó là bi ai." 27-03-2019 - "Lời hứa giữa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu thực chất là bi thương. "Tuổi thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất của mỗi đời người Lời thề của cô dâu: "Anh yêu, dù sau này có khó khăn, vất vả, em cũng sẽ cùng anh vượt qua tất cả. Em hứa nói ra những điều cần nói, không im lặng những lúc anh cần. Hai ta sẽ nắm tay nhau đi hết phần đời còn lại". Lời thề đáng yêu. Những lời thề đáng yêu, chân Wie Flirtet Ein Mann Mit Einer Frau. Nghệ sĩ Đặng Ngọc Thái Sáng tác Đặng Ngọc Thái Năm phát hành 2022 Lời bài hát Lời 1Đau nhiều rồiĐắng cay nhiều rồiMất nhau thật rồiCòn chi em ơi?Ngày ta chung đôiGiờ đâu mất rồiĐã yêu nhau rồi sao lại chia đôi ?Bao lời ngọt ngào ở trên đôi môiNgười mang đi rồi, giờ mình tôi đơn côiNgày ta chia đôi , lòng đau bồi hồiBiết níu không được nên đành vậy thôi Đk Ngày ta bên nhau em hứa sẽ mãi bên anhVậy giờ em đã theo ai về nơi xaCó lẽ người ta cho em những thứ xa hoaCòn anh chỉ có thể cho em được bình yênVậy tại sao trao cho nhau bao hi vọng ,rồi dập tắt bỏ theo người mớiCòn lại đây mình anh với những kỉ niệmKhông thể hàn gắn nỗi đau trong lòng Giờ anh mới hiểu tình cảm nhiều đến bao nhiêu, nhưng đâu thể mãi như tình vật chấtCố gắng hi sinh vì tất cảVậy mà em xem anh như người thứ baLời 2 Bao lời ngọt ngào ở trên đôi môiNgười mang đi rồi, giờ mình đơn côiNgày ta chia đôi , lòng đau bồi hồiBiết níu không được ,nên đành vậy thôi Đk Ngày ta bên nhau em hứa sẽ mãi bên anhVậy giờ em đã theo ai về nơi xaCó lẽ người ta cho em nhung gấm xa hoaCòn anh chỉ có thể cho em được bình yênVậy tại sao trao cho nhau hi vọng ,rồi dập tắt bỏ theo người mớiCòn lại đây mình anh với những kỉ niệmKhông thể hàn gắn nỗi đau trong lòng Giờ anh mới hiểu tình cảm nhiều đến bao nhiêu, nhưng đâu thể mãi như tình vật chấtCố gắng hi sinh vì tất cảĐể rồi em xem anh như người thứ ba Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Xem gì hôm nay. Đăng tin Rao vặt miễn phí toàn quốc tại Tung Tăng. Đánh giá bài viết này nhé! Lời hứa của cô nương họ TrầnMẹ kế gìn giữ lời hứaNàng hầu Đông Mai trọn đời thực hiện lời hứa với chủ nhân Mẫu Sư đứng chờ đầu làng, giữ chữ tín để làm gươngLâm tiểu thư giữ trọn lời hứa trong tâm Cổ nhân dạy, chữ tín quý hơn vàng. Lời hứa không thể nói chơi, chữ tín không thể đánh mất. Một lần mất tín vạn lần mất tin. Nói lời phải giữ lấy lời, đừng như con bướm đậu rồi lại bay. Đối với vấn đề giữ chữ tín, không chỉ nam nhân cần coi trọng mà cả nữ nhân cũng là như thế, không thể xem nhẹ hoặc bỏ qua. Dưới đây là một số gương phụ nữ xưa được ghi trong Những câu chuyện đức hạnh phụ nữ’ do Thái Chân Chân biên soạn. Chúng ta cùng xem để thấy người phụ nữ xưa đã giữ chữ tín như thế nào nhé. Lời hứa của cô nương họ Trần Vào thời nhà Hán có cô nương họ Trần ở Hoài Dương là người rất đỗi hiếu thảo. Năm 16 tuổi nàng đi lấy chồng. Khi chồng đi lính có dặn dò nàng phụng dưỡng mẹ mình tới già và nàng đã nhận lời đồng ý. Sau này, người chồng chết ngoài chiến trận, nàng ở vậy, ngày ngày dệt vải phụng dưỡng mẹ chồng không chút lười biếng. Mẹ đẻ thương con gái còn trẻ nên rất muốn nàng đi lấy người khác. Nàng nói với mẹ rằng “Vứt bỏ lời dặn của chồng là không giữ chữ tín. Phản bội người chồng đã mất là không có nghĩa. Không tín không nghĩa thì thà chết cho xong”, nói xong bèn đòi đi tự tử. Mẹ đẻ sợ xảy ra chuyện không may nên cũng không dám ép nàng nữa. Thế là nàng đã ở vậy cả đời phụng dưỡng mẹ chồng. Năm mẹ chồng 84 tuổi qua đời, nàng đã bán nhà cửa ruộng đất làm đám tang cho bà. Hán Văn Đế nghe được chuyện này, rất khen ngợi sự hiếu thảo của nàng bèn hạ Thánh chỉ thưởng cho nàng 40 cân vàng. Lã Khôn, một nhà văn, nhà tư tưởng và nhà chính trị có tài đời Minh. Sau khi đọc câu chuyện đã nói rằng “Người phụ nữ hiếu thảo, gả đi khi mới 16 tuổi và được phu quân phó thác việc phụng dưỡng mẹ chồng. Một câu dặn dò lúc chia tay mà nàng dùng cả đời để giữ gìn. Đã không thất tín lại còn tận tâm, tận sức chăm sóc. Tuy trải qua rất nhiều gian khổ nhưng trước sau cũng không hai lòng. Nếu như không có người con dâu hiếu thảo thì người mẹ chồng đó có lẽ sẽ sống trong sự lẻ loi, hiu quạnh và qua đời trong đau khổ.“ Mẹ kế gìn giữ lời hứa Vào thời Tề Tuyên Vương nhà Chu, có hai anh em đánh chết người trên đường, đã không bỏ chạy mà còn đứng lại xem. Người của quan phủ bèn bắt hai anh em lại rồi thẩm vấn xem ai đã giết người. Người anh nói “Người là do tôi giết”. Người em nói “Là do tôi giết”. Cứ như vậy trải qua một năm vụ án này vẫn không xét xử được. Tề Tuyên Vương bèn sai người đi hỏi mẹ của họ. Mẹ của họ nói “Để cho người em đền tội!” Tể tướng bèn hỏi như vậy là có ý gì. Người mẹ đó bèn đáp “Đứa bé là do tôi sinh ra. Đứa lớn là con của người vợ trước. Khi cha của chúng sắp qua đời có dặn dò tôi phải chăm sóc nó thật tốt. Lúc đó tôi cũng đồng ý. Nay nếu để người anh đền tội thì chẳng phải tôi không giữ chữ tín sao? Như vậy là lừa gạt chồng tôi”. Nói xong bèn khóc lớn, làm cho quần áo cũng ướt hết. Tể tướng thấy tình hình như vậy bèn về bẩm báo lại với Tề Tuyên Vương. Tề Tuyên Vương bèn miễn tội cho cả hai anh em, đồng thời khen ngợi mẹ của họ là người có nghĩa. Người xưa có lưu truyền câu nói rằng Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”. Ngay cả khi con người vợ trước có hiếu thuận đến đâu thì cũng chưa chắc đã thay đổi cách nhìn của dì ghẻ. Thế nhưng trong câu chuyện này, người mẹ kế vì giữ lời hứa với chồng mà cam tâm hy sinh con đẻ để bảo toàn tính mạng của con người vợ trước. Một người mẹ có tín nghĩa như vậy sao không khiến hậu nhân cảm động đây? Nàng hầu Đông Mai trọn đời thực hiện lời hứa với chủ nhân Thời nhà Minh, trong nhà của Hứa Thế Đạt có một người hầu gái tên là Đông Mai. Khi nàng 13 tuổi, chủ nhân Hứa Thế Đạt qua đời. Lúc này, con trai của ông là Hứa Thực chưa tròn một tuổi. Vợ của Hứa Thế Đạt bệnh rất nặng, lúc lâm chung có nói với Đông Mai rằng “Vợ chồng ta chỉ có mỗi một người con, nay không thể phó thác cho ai. Phải làm sao đây?” Đông Mai nghe chủ nhân nói vậy bèn khóc mà rằng “Ngộ nhỡ bất hạnh, chủ nhân qua đời, Đông Mai tình nguyện ở lại nhà, chăm sóc cho tiểu chủ nhân mà không đi lấy chồng”. Sau khi vợ Hứa Thế Đạt qua đời, nàng tận tâm chăm sóc cho cậu chủ, cho thức ăn vào miệng nhai nát rồi bón cho Hứa Thực ăn. Người nhà họ Hứa nhòm ngó phần tài sản của Hứa Thế Đạt nên ép nàng đi lấy chồng, sau đó sẽ giết chết Hứa Thực. Không còn cách nào khác, nàng yêu cầu mang theo Hứa Thực cùng đi, thế là cả hai cùng ngồi lên kiệu. Khi kiệu hoa đi qua nhà của người họ Uông, nàng lừa người khiêng kiệu rằng “Trước đây ở nhà này tôi có gửi mấy món đồ trang sức, nay muốn đòi lại”, thế rồi bèn xuống kiệu vào trong nhà họ Uông nói rõ sự tình. Người họ Uông bèn giữ nàng ở lại trong nhà rồi quở trách những người ép nàng lấy chồng. Sau này đợi đến khi tiểu chủ nhân Hứa Thực trưởng thành, Đông Mai lại lấy vợ cho cậu chủ. Nàng thọ 82 tuổi, đến già vẫn là trinh nữ chưa lấy chồng. Hoàn cảnh của Hứa Thực thời nhỏ nguy nan như Lý Tục thời nhà Minh, mà Đông Mai là cô gái 13 tuổi lại có thể gánh vác trọng trách nuôi nấng trẻ mồ côi, so với Lý Thiện thì càng khó khăn hơn nhiều. Danh sĩ quân tử thấy nàng đều phải quỳ vái từ xa. Ai dám nói trong đám nô tì lại không có nhân vật vĩ đại? Người trong dòng tộc thấy được đức hạnh cao thượng của Đông Mai nên đã dùng lễ với chủ nhân để đối đãi nhưng nàng kiên quyết từ chối. Điều này càng có thể thấy sự hiền đức của Đông Mai. Mẫu Sư đứng chờ đầu làng, giữ chữ tín để làm gương Vào thời nhà Chu, một bà góa nước Lỗ có 9 người con trai đều đã thành gia lập thất. Một ngày tháng chạp, sau khi hoàn thành xong việc thờ cúng trong nhà, bà cùng với con trai út về nhà mẹ đẻ. Khi sắp ra khỏi cửa, bà nói với các con dâu rằng “Các con trông nom nhà cửa cẩn thận, gần tối thì mẹ sẽ về”. Nhưng vì thấy trời u ám nên bà trở về sớm hơn dự tính. Tuy nhiên, khi đi đến đầu làng, bà cũng không vội về nhà ngay mà đợi tới khi trời tối mới vào làng. Đúng lúc đó thì quan đại phu nước Lỗ đứng trên đài cao nhìn thấy, cảm thấy rất kỳ lạ bèn sai người đến nhà bà dò la, khi trở về có báo cáo rằng toàn bộ đồ dùng trong nhà bà đều rất gọn gàng, xử lý việc nào cũng đâu vào đấy, rất có trật tự. Quan đại phu càng cảm thấy kỳ lạ bèn gọi bà đến hỏi bà làm sao lại làm được như vậy, bà đã trả lời đúng sự thật. Thế là quan đại phu tiến cử bà cho Lỗ Mục Công. Lỗ Mục Công mời bà vào trong cung để dạy bảo các Phi tần, Từ đó về sau mọi người đều gọi bà là Mẫu Sư. Người phụ nữ góa chồng, tuổi đã cao rồi mà khi về nhà mẹ đẻ cũng phải báo với các con của mình. Lúc trở về sớm hơn thời gian đã hẹn, bà vui vẻ đứng chờ ở đầu làng. Đây là bà đã cân nhắc đến việc người nhà chưa có sự chuẩn bị nên chờ đến giờ hẹn mới vào làng trở về nhà mình. Lã Khôn cũng từng khen ngợi rằng Mẫu Sư có thể lấy mình làm gương, làm việc cẩn thận lại giữ chữ tín, thực sự là không sai! Lâm tiểu thư giữ trọn lời hứa trong tâm Thời nhà Minh, Lâm tiểu thư, vợ của Tiền Chước, là con gái của Lâm Ứng Kỳ. Khi chưa xuất giá, chồng của nàng đột nhiên mắc phải căn bệnh kỳ lạ, thân thể co quắp không thể duỗi thẳng ra được. Cho nên, cha của Tiền Chước mới viết thư cho Lâm Ứng Kỳ, muốn để cho con gái của ông gả cho người khác. Lâm Ứng Kỳ không nhẫn tâm nên không đồng ý. Sau 10 năm, bệnh của Tiền Chước vẫn như cũ, không chút thuyên giảm. Cho nên, cha của Tiền Chước lại viết thư cho Lâm Ứng Kỳ, vẫn là lời nói khi xưa, muốn để con gái của ông gả cho người khác. Lâm Ứng Kỳ đem thư cho con gái xem, nàng bèn nói “Đây là số mệnh của con. Sao có thể thay đổi được ạ?” Người xung quanh nói “Còn chưa xuất giá thì có chọn nhà khác cũng không phải là không được”. Lâm tiểu thư đáp “Con người quan trọng là ở tấm lòng. Lòng con đã hứa gả cho chàng rồi”. Lâm Ứng Kỳ nghe được câu nói này thì vô cùng khen ngợi chí hướng của con gái, thế là chuẩn bị đồ cưới rồi đem nàng gả cho nhà họ Tiền. Không lâu sau, bệnh tình của Tiền Chước khỏi hoàn toàn như có kỳ tích. Nếu như chỉ vì chồng bị bệnh mà nàng mong muốn gả cho người khác, điều này dĩ nhiên là không được. Nhưng nhà chồng nhiều lần viết thư bảo nàng lấy người khác, hơn nữa lại trải qua thời gian 10 năm, cha nàng cũng có ý dao động. Nếu như lúc này nàng thuận theo ý của cha và nhà chồng mà gả cho người khác, hành động ấy dường như là cũng có thể được. Nhưng Lâm tiểu thư lại nói “Con người quan trọng là ở tấm lòng, lòng con đã hứa gả cho chàng rồi”. Chỉ đơn giản hai câu mà chí tín trung trinh, nàng thật đúng là đại trượng phu của phái nữ! Đúng vậy, thực hiện được lời đã hứa, giữ chữ tín là điểm mấu chốt làm người, là một yêu cầu về tiêu chuẩn đạo đức trong đối nhân xử thế, là trung thực với lương tâm của mình và có trách nhiệm với người khác. Nữ nhân xưa lấy tín nghĩa để lập thân, vì một lời hứa mà trọn đời gìn giữ, nói đi đôi với làm, đối với một lời giao phó thì cả đời không quên, trở thành người thật sự có lương tri và chính nghĩa khiến hâu nhân không khỏi cảm khái, ngưỡng mộ. San San Editor Lệ Cung ChủTrong nửa năm kế tiếp, Trữ Nhược rốt cuộc chưa từng nhắc đến hai chữ “Mộ Cẩm” trước mặt Hoắc thần y, cứ như người này đã tan theo đông tuyết biến mất trong trí hắn lại bắt đầu ham thích thu thập một vài tin tức trên giang hồ, Hoắc thần y cũng giả vờ vô tình đàm luận đôi chút với hắn; hắn bắt đầu bỏ đi tính cách bướng bỉnh cứng đầu, không còn cãi nhau với sư phụ, cũng không dang chân chạy trên núi chơi đùa đến chạng vạng mới về, hắn trở nên ham học hỏi, Hoắc thần y cũng trở thành một lão sư chân chính, giảng giải kỹ càng về thảo dược cho Trữ Nhược Nhược vốn thông minh, học gì cũng mau, lại không giống những đứa trẻ bằng tuổi hay kêu khổ than mệt, dễ chán. Cộng thêm việc được danh sư đệ nhất thiên hạ chỉ dạy, nửa năm trôi qua, hắn đã giỏi hơn những thầy thuốc bình thường rất nhiều. Mỗi khi có người bệnh họ Mộ đến, Hoắc thần y đều kêu Trữ Nhược lên chẩn đoán, nói cho hắn hiểu rõ một cách tỉ Nhược đòi học võ công, Hoắc thần y thản nhiên nói “Làm nghề y là vì hành y tế thế, học võ công giết giết chém chém làm cái gì?” Trữ Nhược trả lời “Chỉ là muốn tự bảo vệ mình thôi.” Tiếc rằng Hoắc thần y đối với lĩnh vực này tựa hồ dốt đặc cán mai, chỉ có thể nhờ vả các đại hiệp sau khi bình phục chỉ điểm mấy chiêu, hoặc lấy thù lao bằng những tập tranh ảnh tư liệu về võ công. Hoắc thần y mỗi ngày đều đun một chén nước thuốc bắt Trữ Nhược uống hết, nói là có thể nội ngoại kiêm tu, hỗ trợ lẫn nhau, rất có ích đối với công uống thuốc, luyện luyện công, bắt bắt mạch, cuộc sống trôi qua bình yên như mùa xuân tới, thời tiết dần dần ấm lên, Trữ Nhược thi thoảng hay ngây ngốc nhìn về phía xa xăm một đỗi lâu, hoặc đến bên bờ vực ngồi một lát, ngắm những đóa hoa “mộ hương” nho nhỏ xanh thu năm nay, hoa “mộ hương” sẽ héo, đây là cơ hội hái hoa ba trăm năm chỉ có một công phu tầm thường của mình, chỉ đành ngồi nhìn mà thở hè cũng tới rất nhanh, Hoắc thần y mỗi ngày đều lấy thảo dược mới cho Trữ Nhược nếm thử, cứ nếm hoài đến nỗi đầu lưỡi của hắn sưng phù, nói cũng nói không nên lời. Hoắc thần y mỉm cười, khóe mắt cong cong “Trên đời này, thuốc cứu người và hại người cơ bản không khác nhau, muốn làm nghề y chữa bệnh, phải hiểu rõ dược tính của vạn vật, thời xưa Thần Nông nếm bách thảo, hôm nay Trữ Nhược ngươi đừng hòng lười biếng.”Sau đó mùa hè cũng trôi qua, đêm bắt đầu dài hơn, tiếng kêu côn trùng thay thế tiếng ve sầu trên cây. Trữ Nhược suốt mấy ngày im lặng không nói lời nào. Hoắc thần y lại đưa một viên thảo dược, Trữ Nhược thật cẩn thận ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi thăm dò một hồi, thấy không có gì khác thường, liền lớn mật cắn một miếng nhỏ nuốt vào, chưa quá vài giây thì đau quặn bụng, hắn ôm bụng đầu đầy mồ hôi lạnh, ngồi chồm hổm trên mặt thần y lạnh lùng nói “Ngày hôm qua mới vừa cùng ngươi nói về Lan thương’, lúc đầu ngậm vào miệng sẽ không hề có gì khác lạ. Sau đó sẽ có vị chát, ngươi mới đó đã quên sạch rồi.” Ông nhìn xuống Trữ Nhược đang cắn chặt môi, “Ngươi cứ không để ý như vậy, vừa gặp chút chuyện thì thần trí đã hoảng hốt, không biết về sau sẽ hại chết bao nhiêu mạng người đây?”Trữ Nhược cuộn mình trên mặt đất không đáp lời, sắc mặt vàng vọt, Hoắc thần y thở dài, từ trong túi lấy ra một viên thuốc xanh thẫm nhét vào miệng Trữ nước hòa tan màu xanh biếc chảy ra từ khóe nhớ rõ ngày ấy một năm trước, người nọ phun ra một bãi nước miếng vừa xanh vừa đen, trách móc nói “Cái gì vậy, mùi vị gớm ghiếc quá?”Còn nhớ rõ y từng nói, cả đời sẽ đối tốt với nhớ rõ y cười xua tay, nói, Trữ Nhược, sau này, hàng năm ta đều tới thăm ngươi, ngươi đừng chua chát, đắng đến gan mật tâm phổi, Hoắc thần y vỗ đầu Trữ Nhược “Đừng chờ nữa.”Ông nhìn Trữ Nhược cúi thấp đầu, khóe miệng gượng nhi ngốc, ngươi và tiểu tử kia mới biết nhau có hai tháng, hắn lại đột nhiên bị bắt đi mất, ngươi mới nhớ mong hắn như thế, chứ nếu ở cùng nhau một thời gian nữa, có thể chỉ cần thêm hai tháng nữa thôi, ngươi và hắn có lẽ sẽ thấy chướng mắt nhau, cãi nhau ầm ĩ một trận rồi trở mặt, chẳng ai để ý đến ai nữa, hoặc có lẽ sẽ đánh nhau tơi bời, có lẽ có một ngày sẽ bởi vì chuyện lớn hoặc nhỏ nào đó mà trở mặt thành người lạ, cả đời không qua lại với nhau có lẽ, chuyện gì cũng không xảy ra, các ngươi vẫn gần gũi thân thiết với nhau, sau đó tới một ngày nào đó, hắn trở thành người quan trọng nhất trong lòng đó lại có một ngày, hắn đi mất, vì thế ngươi ở đây ngây ngốc chờ hoài chờ mãi, chờ một năm rồi lại một năm, chờ một năm lại thêm một năm khi đó thật sự muốn quên cũng không quên được, càng không muốn nhớ đến, kỷ niệm ở trong lòng lại càng khắc sâu dày đã tới nông nỗi đó, cho dù cạn tình cạn nghĩa cạn yêu, thì cũng có ích thần y hít sâu một hơi, bản thân cũng đang suy nghĩ, Trữ Nhược cũng chỉ là một đứa trẻ lớn tuổi. Có lẽ qua mấy ngày, té đau một cái, khóc lớn một trận rồi thì hắn sẽ tự nhiên quên hết tất Nhược không còn ngây ngốc nhìn về xa xăm nữa, cũng không còn bị Hoắc thần y đầu độc đến thượng thổ hạ tả. Biểu tình trên mặt hắn dần dần trở nên phai nhạt, cũng không còn vô thức liếc nhìn ven đường dưới chân núi, mà chỉ nhìn về phía bầu trời chiều đọng trên đỉnh cuối cùng của một năm ước hẹn, trời nắng, không khí cuối thu trong lành, khi đêm đến, tà dương tựa như Nhược tập trung rửa sạch rể cây lan thương. Mấy ngày nay, Ngô đại hiệp của Tử giáo phải lên núi lấy chiết xuất của lan thương để điều trời dần dần tối sầm, Trữ Nhược cất kỹ lan thương, khi trong phòng chỉ còn ánh đèn nhỏ, Hoắc thần y ngồi trên ghế mây ngủ gật, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, động tác tay che mắt nhẹ tênh, nhẹ đến nỗi khiến người ta sinh ra lỗi giác đêm đột nhiên buông xuống, đèn lại trùng hợp nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc mà xa lạ “Chà, trời tối rồi.”Trữ Nhược ngừng thở, cả người cứng đờ, chân giống như bị cố định trên mặt đất.“Trữ Nhược, ngươi không nhận ra ta sao?” Người nọ có chút bất mãn hỏi, vẫn như cũ không buông Nhược chỉ cảm thấy trước mắt mình dần dần sáng trở lại, một câu cũng không nói nên nọ tức giận buông tay làm bộ như sắp đi, Trữ Nhược vương tay nắm chặt tay y. Người nọ quay đầu lại, tươi cười “Trữ Nhược, có nhớ ta không?”Y vẫn đẹp như vậy, đôi mắt tựa như ngôi sao sáng nhất trong đêm với một năm trước đã cao hơn nhiều, dáng người to lớn, dung mạo đã mất đi nét ngây thơ của tiểu hài tử, giờ trở thành thiếu niên hấp dẫn ánh nhìn của người khác, cộng thêm áo cẩm ngọc bào, đứng dưới ánh đèn nhỏ mờ nhạt trong căn phòng cỏ tranh, lại có vẻ chói mắt phá lệ.“Mộ Cẩm.” Trữ Nhược lắp bắp, rõ ràng nước mắt cũng sắp chảy ra, vậy mà vẫn ráng nói, “Gọi là Mộ Cẩm đúng không? Ta cũng sắp quên mất.”Nói xong, miệng lại cong lên, cực kỳ giống đứa trẻ nhỏ đang giận dỗi, Mộ Cẩm xoa xoa mũi hắn “Thôi thôi, đừng khóc đừng khóc.” Y nhẹ nhàng ôm Trữ Nhược vào lòng, “Ta không phải đã trở lại rồi sao. Ta tới thăm ngươi, Trữ Nhược.”Mộ Cẩm trong ấn tượng của hắn, chưa từng bao giờ dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói chuyện với Nhược cảm thấy mũi cay xè, lại không nghĩ mình ở trong mắt Mộ Cẩm giống như tiểu oa nhi chỉ biết khóc nhè, chỉ đành vùi đầu vào ngực Mộ Cẩm, để toàn bộ nước mắt thấm vào áo choàng của y, Mộ Cẩm vỗ nhẹ lưng hắn, đột nhiên cung kính gọi “Chào Hoắc tiền bối.”Đúng là Hoắc thần y vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, ghế mây vẫn vang tiếng cọt cà cọt kẹt, Hoắc thần y kinh ngạc “Mộ Cẩm? Thật sự là Mộ Cẩm?”Trữ Nhược dụi mắt giãy ra khỏi ***g ngực Mộ Cẩm. Mộ Cẩm ý tứ vo vạt áo thành một nắm, xoay người hành lễ “Đúng vậy.”Hoắc thần y vươn tay đến, ngón tay nhìn như vô tình lướt qua mạch của Mộ Cẩm, Mộ Cẩm không né tránh, vẫn như trước duy trì tư thế khom người, để Hoắc thần y đến nâng thần y nhíu mày, sau đó cười ra lệnh cho Trữ Nhược “Người mà ngươi hàng ngày mong nhớ đã đến, sao còn đứng ngơ ra đó, mau bưng con gà quay đã ướp hai ngày trước lên a.”Trữ Nhược không đợi ông phân phó lần thứ hai đã sôi nổi chạy vào nhà bếp, tiếng chặt gà bang bang vang lên, hắn lục lọi trong đống chén đĩa lộn xộn, sau đó mỗi tay bưng mấy cái bát chạy thần y và Mộ Cẩm nhìn nhau Nhược đang cầm chén đĩa cười hì hì chạy đến, vỗ tay bắt đầu phân bát, nháy mắt ra hiệu với Hoắc thần y “Sư phụ, ta ngồi cạnh ông hay cạnh Mộ Cẩm?”Mộ Cẩm nhìn Hoắc thần y mỉm cười, Hoắc thần y thanh thanh cổ họng “Ngươi thích ngồi đâu thì ngồi đó, cho dù ta nói ngươi ngồi cạnh ta thì ngươi cũng sẽ ngồi cạnh Mộ Cẩm thôi.” Có ai đã từng yêu mà chưa từng hứa hẹn, chưa từng thêu dệt những giấc mơ về tương lai bên nhau trọn đời. Nhưng liệu rằng chúng ta đã thực sự trân trọng và cố gắng vì những câu hứa ấy? Khi trải qua sóng gió, hãy nhớ những gì đã hứa dành trọn đời cho nhau, để mãi mãi không buông tay nhau. Có ai đã từng yêu mà chưa từng hứa hẹn, chưa từng thêu dệt những giấc mơ về tương lai bên nhau trọn đời. Nhưng liệu rằng chúng ta đã thực sự trân trọng và cố gắng vì những câu hứa ấy? Khi trải qua sóng gió, hãy nhớ những gì đã hứa dành trọn đời cho nhau, để mãi mãi không buông tay nhau. Bạn đang xem những câu nói hay về lời hứa“>Những câu nói hay về lời hứa Lựa chọn của anh là yêu em hoặc yêu em nhiều hơn, cho dù đau khổ cũng muốn được ôm em trong vòng tay, đến khi địa lão thiên hoang. Bởi vì, có thể kiếp sau người đứng bên em không phải là anh nữa rồi. Bất luận xảy ra chuyện gì, ghi nhớ rằng anh yêu em rất nhiều, đừng rời xa anh, nếu không hơi thở của anh cũng theo đó mà dừng lại… Kiếp này anh không thể, cho nên, kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm hơn một chút. Nghe này, mình cho phép cậu thích mình. Nhưng mà, ngoại trừ bạc đầu giai lão, cậu không còn con đường nào khác để chọn hết! Thế nào là một lòng một dạ? Chính là cho dù không lựa chọn kết quả vẫn là anh, nếu như có lựa chọn đáp án vẫn là anh, có anh rồi sẽ không chọn người khác. Mãi Mãi cũng chỉ có anh Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn gì, có thể yêu thêm được 1 ngày thì sẽ yêu 1 ngày, có thể nhìn thêm được 1 lần thì sẽ nhìn thêm 1 lần Em không cần anh hứa hẹn gì nhiều, chỉ cần anh bên cạnh em, yêu thương em như trước thôi, không cần nói cũng được, chỉ cần anh hành động để em biết được yêu thương mình anh cho anh có xứng đáng không? Tình cảm không cần những lời thề non hẹn biển, các thể loại kỳ hạn hay điều kiện gì cao xa. Chỉ cần có hai người như thế này một người có thể khiến người kia đặt trọn niềm tin và một người luôn tình nguyện thông cảm cho đối phương. Chúng ta đừng vội hứa hẹn điều gì cả Vì đâu biết ngày mai sẽ ra sao Nhưng có một điều là, từ tận đáy lòng anh Đó là anh yêu em Càng đơn giản chỉ là ở bên nhau, tình cảm sẽ càng dài lâu. Tình yêu không phải là những lời thề non hẹn biển, chỉ đơn giản là cùng nhau bình yên qua ngày. Cứ hẹn thề bên nhau mãi ngày sau làm chi, cứ viển vông mơ mộng làm gì. Khi mà ngay lúc này đây yêu thương còn hững hờ thì có chắc về sau yêu thương kia sâu đậm? Yêu thuơng này anh và em sẽ cũng phải giữu trọn nên không cần hứa đâu anh nhé! Em sẽ thấy được điều anh muốn nói với em qua những hành động thiết thực ngay thôi. Vì yêu thương không chỉ được diễn tả bằng lời mà anh! Lời thề trong giông bão bị lãng quên lúc bình yên Nếu một người nói yêu bạn, đợi anh ta tận tình chăm sóc bạn rồi hẳn tin. Nếu một người hứa dẫn bạn đi đâu đó, đợi anh ta mua xong vé máy bay rồi hãy vui. Nếu một người nói muốn cưới bạn, đợi anh ta cầm sẵn nhẫn quỳ gối cầu hôn rồi mới cảm động. Chúng ta đã qua rồi cái thời yêu bằng tai, tình yêu không phải bằng lời nói là được. Trăm câu nói “Anh sẽ cho em” cũng không bằng một hành động “Em cầm lấy đi”. Ngàn cái tương lai tươi đẹp cũng không bằng một hiện tại ấm áp. Hứa hẹn chính là lời một tên lừa đảo thường nói với một kẻ ngu ngốc. Lời hứa vốn dĩ là một sự so tài giữa đàn ông và phụ nữ, có khi đôi bên đều thấy vui vẻ, nhưng đa phần kết quả là thất bại cả hai. Có những người lời hứa không mang ý nghĩa gì, nhưng có những người lời hứa là cả cuộc đời Lời Hứa. . . –• Mà nhiều người muốn nghe nhất. . . –• Lại là những lời hứa không thể nào thực hiện. . . Xem thêm Sở Giáo Dục Tuyên Quang – Cổng Thông Tin Điện Tử Tỉnh Tuyên Quang Và cuối cùng. . . –• Con người ta đau nhất. . . –• Là khi khóc bằng nụ cười. . . –• Và vui vẻ cùng một gương mặt. . . –• Tưởng chừng như – Đang Rất Hạnh Phúc. . “Không cầu kiếp sau gặp lại, chỉ mong đời này kết duyên. Thế gian duy nhất một chuyện, nguyện nắm tay em tới cùng” Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần dần biến mất khi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được. “Bên nhau trọn đời”,nói thì ngọt ngào, để rồi cuối cùng chỉ còn lại thương đau. Chính những lời hứa hẹn không thành ấy mới thật sự là liều thuốc độc trong tình yêu. Lời hứa… – Cũng chỉ là lời hứa – Nó có giá trị to lớn với người nghe… – Nhưng thường không có giá trị gì với người nói Lời kết Tình yêu luôn có những thanh âm ngọt ngào như giai điệu bản nhạc nồn nàn vậy, đó có thể là những lời ước hẹn, lời hứa khiến con người ta thêm tin tưởng vào đối phương, vào tình yêu, vào tương lai và cố gắng biến lời nói ấy thành sự thật. Thế nhưng khi phai nhạt, lời hứa thành gió thoảng mây bay, chẳng ai nhớ đến nó nữa, và nó trở thành nỗi đau với cả 2, hoặc 1 trong 2… Status lời hứa hay – Những câu cap tổng hợp về thất hứa, lời hứa suông sttchannelCảm ơn mọi người đã quan tâm đến video của thấy video hay nhớ like và sub ủng hộ kênh dung video là những câu nói mà mình sưu tầm được từ nhiều nguồn khác nhau tổng hợp lại thành 1 video. Hi vọng các bạn có thể tìm cho mình một câu Caption phù hợp cũng như là có trải nghiệm vui vẻ khi xem video.© Các video đã được đăng ký bản quyền và cấm mọi hành vi reup. Nếu phát hiện chúng tôi sẽ đánh dấu vi phạm bản quyền mọi người lưu ý nhaThanks you everyone Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục Giáo Dục Giới Thiệu TruyệnThể loại cổ trang, ngược luyến tàn tâm, thanh mai trúc mã, ân oán giang hồ, Lệ Cung ChủNăm Trữ Nhược 12 tuổi đã cứu được Mộ Cẩm. Mộ Cẩm lại dùng cả đời mình để báo đáp Trữ mỗi năm họ chỉ gặp nhau trong năm ngày, nhưng suốt từ năm 12 tuổi đến năm 22 tuổi, trong lòng chỉ tồn tại hình bóng đời, mộ hương thoang thoảng, hoa tam nguyệt quẩn hồ đột nhiên đồn đãi, giáo chủ Mộ Cẩm của Quang Hoa giáo sẽ thành thân với võ lâm đệ nhất mỹ nữ Sở Vô Sương, còn chân thành mời Trữ Nhược đến chung vui, chuyện này là thế nào?Chú thích-Mộ hương’ hương hoa cỏ trong chiều hoàng hôn trong truyện là tên một loại hoa-Hoa tam nguyệt’ lại là tên một loại côn trùng-Có ích gì’ là tên một loại kịch độc======Đôi lời editor Bộ này cốt truyện mới, không theo mô tuýp cũ thường gặp ở những truyện ngược luyến. Phải đọc tới gần cuối mới rõ được chân tướng mọi chuyện. Quả thật hao tổn tâm tư ’.-“Tình yêu rốt cuộc là gì? Yêu đã mất mà sao tình còn mãi?”Vẫn như cũ, ta edit BE nhưng kết cục có thể gọi là hả lòng hả dạ chứ không phải kiểu cẩu huyết nên mọi người có thể an tâm *dụ dỗ*.Danh Sách Chương

lời hứa cả đời